nhà ai pha luông mưa xa khơi
- Đối thanh điệu: Dốc lên khúc khuỷu, dốc thăm thẳm và Nhà ai Pha Luông mưa xa khơi. * Sử dụng các từ láy có sức biểu cảm cao: chơi vơi, khúc khuỷu, thăm thẳm. - Vần: đa dạng, kết hợp các vần lưng, vần chân liền, vần chân cách. - Nhịp: chủ yếu là nhịp 4/3, 2/2/3.
Nhà ai Pha Luông mưa xa khơi + Thiên nhiên miền Tây Bắc được miêu tả hoặc trực tiếp hoặc gián tiếp nhưng đều được khắc họa đồng thời cả sự hiểm trở lẫn vẻ đẹp hùng vĩ, kì thú; mưa rừng cho thấy cả thung lũng mờ mịt như tan loãng trong biển mưa, không gian bỗng như mênh mang, xa vời hơn…
Nhà ai Pha Luông mưa xa khơi. Đây là một khổ thơ tuyệt bút của Quang Dũng trong bài Tãy Tiến. Hãy bình giảng để làm nổi rõ. Trên đường hành quân ra trận, hình ảnh một mái nhà thấp thoáng trong màn mưa mỏng nơi lưng chừng núi thì ấm lòng chiến sĩ, gợi nhớ tình người
Nhà ai Pha Luông mưa xa khơi "Chiều chiều oai linh thác gầm thét Đêm đêm Mường Hịch cọp trêu người" 1. Vẽ tranh minh họa cho tác phẩm 2. Tập ngâm thơ; Cảm ơn quý thầy cô giáo và các em học sinh!
Nhà ai Pha Luông mưa xa khơi." ( Trích Tây Tiến - Quang Dũng ) Bài tập phép điệp âm, điệp vần, điệp thanh. Bài tập 1: " Dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm. Heo hút cồn mây súng ngửi trời. Ngàn thước lên cao, ngàn thước xuống. Nhà ai Pha Luông mưa xa khơi."
Ba câu thơ giàu chất hội hoạ, dựng lên bức tranh hoang vu, dốc đèo đứt nối, hùng vĩ trên con đường hành quân của chiến sĩ Tây Tiến. Câu thơ thứ tư toàn bộ là bảy thanh bằng "Nhà ai Pha Luông mưa xa khơi", vần mở "ơi" đặt cuối câu tạo cảm giác nhẹ nhàng gợi ra những
tetusaci1987. Ngày đó sau 7 năm trở lại Sơn La là vì một chuyến chạy trail vào cuối tháng 4 khi mà những quả mận bắt đầu vào mùa; và mình cũng tranh thủ ghé Pha Luông sau bao ngày mong chờ. “Dốc lên khúc khuỷu, dốc thăm thẳm Hen hút cồn mây súng ngửi trời Ngàn thước lên cao, ngàn thước xuống Nhà ai Pha Luông mưa xa khơi.” Trích Tây Tiến – Quang Dũng. Đến Pha Luông vì một bài thơ Lý do mình đi Pha Luông ai cũng ngỡ ngàng. Ngày đó nhưng người bạn mới quen cùng leo đều hỏi nhau nguyên nhân cho chuyến đi này. Ai cũng có một lý do, chỉ là lý do của mình có phần hơi ngộ. Ngoài việc thích đi leo núi thì Tây Tiến chính là động lực to lớn hơn cả thể. Bài thơ đó chính là nguồn cảm hứng mạnh mẽ nhất với mình; về một hình ảnh Pha Luông hùng vĩ đầy thơ nhưng cũng chất chứa nhiều nỗi lòng của người chiến sĩ thời bấy giờ. Ngày còn đi học mình chưa động tâm nhiều mãi cho đến những ngày sau này hay đi. Bởi vì khi thực đến một nơi nào đó rồi nghiệm lại từng lời văn câu chữ mới thấy vô vàng các cung bậc cảm xúc. Nó cô đọng ở từng câu từ mà người nghe có thể nhắm mắt và hồi tưởng ra khung cảnh đó, con người đó thật quả khiến mình nể trọng không. Phải uốn nén mọi thứ vào một bài thơ thật hữu tình và thật nghệ thì quả thật không phải ai cũng có thể. Dần rồi mình đã không biết mình thích thơ từ lúc nào. Chỉ biết là thi thoảng tức cảnh sinh tình cũng tập tành vài bản. Căn nhà trong câu “Nhà ai Pha Luông mưa xa khơi” Mình thắc mắc mà ai cũng bật cười; nhưng mình thắc mắc thật. Vậy căn nhà đó giờ còn không, mà những người lính đi từ con đường nào để thấy căng nhà đó? Nhưng càng về sau khi càng nghĩ sau khi đến Pha Luông, mình cũng tự cho bản thân một câu trả lời; một giả thuyết tự làm hài lòng thắc mắc của bản thân. Phải chăng vì con đường hành quân từ Lào về Việt Nam đã quá khắc nghiệt và thấm mệt? Hình ảnh những ngôi nhà ở Pha Luông hiện ra lưng chừng sườn núi heo hút và hiểm trở như một sự vui mừng vì đã thấy được dân có nghĩa là sắp được dừng chân nghỉ ngơi, và vì về được với Tổ Quốc. Mình cũng không tỏ, chỉ là tự bản thân vừa leo và vừa nghĩ mãi. Ngôi nhà đó thật ra là những ngôi nhà, là nhìn thấy thứ gọi là hy vọng. Những lời thơ hay có phải thường “có nỗi lòng” Mình không rõ về điều này, chỉ là nhưng con chữ câu thơ mình in trong đầu đều mang vẻ đượm buồn và trắc ẩn. Thậm chí bản thân khi thành thơ cũng bảy tám phần có nỗi lòng. Có lẽ vì lúc đó đã vỡ òa, vì có gì đó chạm vào bỏ bọc vô hình trong tâm hồn đè nén bấy lâu; thiên thời hữu ý gặp nhau rồi lại vỡ ra thành chữ một cách mượt mà. Có những lời thơ mà nghe tiếng lòng tan thương đau đớn nhưng cũng có những lời thơ đến tư tình cũng đẹp làm sao. Cứ đọc và tưởng tượng càng khiến người ta phải thốt nên lời ôi sao mà đau thương thế. Đặc biệt là tưởng tượng ở một khung cảnh càng chân thật thì càng thấu cảm; mà càng thấu cảm thì lại càng có trắc ẩn. Quả thật con người ta tài năng làm sao. Mong sao đi thật nhiều để cảm được nhiều, hiểu được bản thân hơn Mình tự hứa sao này có con sẽ cho con đi thật nhiều. Như cái cách ở trong từng điều nhỏ nhoi trên đường đi đã cân bằng cảm xúc và ngộ nhận của bản thân. Mình từng nghĩ nếu ngày đó mình đi Pha Luông sớm hơn thì có lẽ bài kiểm tra phân tích Tây Tiến của nhà thơ Quang Dũng mình đã làm tốt hơn một tí. cười lớn. Didauchillout
Từ ngàn đời nay, Pha Luông luôn hiện diện trong tâm trí mỗi người dân ở Mộc Châu với đỉnh núi sừng sững. Còn với bao thế hệ học sinh cả nước, Pha Luông là địa danh hiểm trở, gắn liền với đoàn quân Tây Tiến trong bài thơ cùng tên của nhà thơ Quang Dũng"Dốc lên khúc khuỷu, dốc thăm thẳmHeo hút cồn mây súng ngửi trờiNgàn thước lên cao, ngàn thước xuốngNhà ai Pha Luông mưa xa khơi".Tôi đến Mộc Châu vào những ngày nắng ấm cuối đông đầu xuân, cao nguyên Mộc Châu như cô gái đang tuổi xuân thì bừng tỉnh sau một kỳ ngủ đông dài bởi sắc trắng tinh khôi của hoa mơ, hoa Luông được xem là nóc nhà của Mộc Châu với đa phần là người đồng bào Mông sinh sống. Đường lên đỉnh núi Pha Luông có thể chia làm 3 chặng từ Mộc Châu đến chân núi dài khoảng 20 km, từ chân núi đến đồn biên phòng Pha Luông nằm ở lưng chừng núi, dài khoảng 6 km và từ đồn biên phòng lên đỉnh dài khoảng 10 km km đầu tiên là chặng đơn giản nhất vì con đường đã được trải nhựa và bê-tông. Ngay sát chân núi là bản làng của người Mông Đen. Ở đây tôi đã gặp Thái - một thanh niên người Mông nhỏ thỏn, năm nay vừa tròn 20 tuổi. Cậu đồng ý làm porter người hỗ trợ cho chúng tôi trong đoạn đường tiếp khói lảng đảng trên đường đến Pha LuôngTôi đến chân núi Pha Luông khi trời vừa nhập nhoạng tối và giờ đây các thử thách mới thực sự bắt đầu. 6 km tiếp theo là một lối mòn nhỏ, dẫn từ bản đến đồn biên phòng Pha Luông với một bên là vách núi dựng đứng, một bên là vực thẳm. Con đường đất đỏ bị sạt lở nặng nề, dốc dựng đứng và trơn trượt. Những con xe từ miền xuôi của chúng tôi gầm gừ leo lên dốc. Trong khi đó, Thái dẫn đường cho chúng tôi bằng con xe Wave "mui trần" khỏe khoắn. Đường rất khó đi và nguy hiểm nên tôi gần như buộc phải cuốc bộ hầu hết cả chặng. Những đoạn dễ đi hơn, Thái đề nghị được chở vì trời đã tối. Ngồi sau xe cậu con trai người Mông, tôi hồi hộp đến nghẹt thở bởi tất cả các giác quan phải căng ra, tập trung vào việc bấu víu làm sao để không rơi ra khỏi yên đường chinh phục Pha Luông có những đoạn mát rượi dưới tán rừng giàTối hôm đó, chúng tôi ngủ tại nhà của một người dân địa phương. Trời càng về đêm càng lạnh, anh chị chủ nhà nấu nước nóng cho chúng tôi vệ sinh và chuẩn bị một mâm cơm chuẩn hương vị của núi rừng, gồm trứng rán, cải đắng luộc và măng rừng xào. Tôi nhớ như in tiếng đàn và giọng hát của anh chủ nhà trong buổi tối hôm đó. Trong không gian tĩnh mịch, bao quanh là núi đồi, tiếng hát anh thanh khỏe khoắn cất lên, hòa cùng tiếng kêu của ếch nhái, tiếng của gió lùa qua kẽ đá, vang vọng, hòa thành một bản tình ca Tây Bắc phóng giờ sáng hôm sau, dưới ánh đèn pin le lói, chúng tôi lên đường chinh phục đỉnh Pha Luông. Ngọn núi này không quá cao nhưng đòi hỏi người leo phải có một sức bền tốt. Khác với các đỉnh núi khác thường có đoạn leo lên cao, sau đó sẽ đi xuống để người leo được phục hồi thể lực, còn Pha Luông chỉ thuần là những đoạn dốc thẳng đứng, đi lên liên tục, có khi phải đu bám và leo trèo. Chúng tôi đã ngắm bầu trời đầy sao qua các khoảng hở của tán cây, vừa đi vừa hát vang các ca khúc của cố nhạc sĩ Trần Lập, xé tan màn đêm, đánh thức cả núi cá sấu sống ảo huyền thoại trên đỉnh Pha LuôngVậy là tôi đã tìm và chinh phục thành công "Pha Luông mưa xa khơi". Những bước chân mệt nhoài, cảm giác sung sướng và tự hào hòa vào nhau. Giờ đây, với tôi Pha Luông không còn là địa danh xa xôi chỉ nằm trong sách vở, mà nó là một phần ký ức tuyệt đẹp của thanh xuân.
Bài thơ Tây Tiến có thể xem như một hiện tượng “xuất thần” của Quang Dũng trong thơ kháng chiến chống Pháp. Đó là “đứa con đầu lòng hào hoa và tráng kiện” Phong Lê được khí phách của cả một thời đại ùa vào, chắp cánh để cho cái chất bi tráng bay lên như một nét đẹp hiếm có của một thời thơ. Và đây là một nét đẹp hào hùng trên đường hành quân gian khổ của người lính Tây Tiến qua sự hồi tưởng của nhà thơ Quang Dũng Dốc lên khúc khuỷu, dốc thăm thẳm Hen hút cồn mây súng ngửi trời Ngàn thước lên cao, ngàn thước xuống Nhà ai Pha Luông mưa xa khơi Bốn câu thơ mà dựng lên trước mắt ta cái độ cao đến rợn người của chiến trường Tây Tiến. Người lính phải hành quân lên cao mãi, hết dốc này đến dốc khác, đã “khúc khuỷu” lại “thăm thẳm”. Nhịp thơ dừng ở vần trắc Dốc lên khúc khuỷu / dốc thăm thẳm tưởng như nghe được nhịp thở nặng nhọc, gấp gáp của người chiến sĩ đang trèo núi để chiếm lĩnh những độ cao thăm thẳm. Ngỡ như các anh đang đi trong mây, đang cưỡi trên mây “cồn mây” để lên đến đỉnh trời. Và khi đã chiếm lĩnh được đỉnh cao nhất thì “súng” các anh đã “ngửi trời”! Có một tiếng cười, thú vị mà tinh nghịch của người lính hào hoa Hà Nội khi đã chiếm lĩnh được đỉnh cao nhất. Không phải súng chạm trời mà là súng ngửi trời. Khẩu súng được nhân hóa như con người chính là các anh đó thôi! đã khiến câu thơ trở nên hóm hỉnh, tinh nghịch, nhưng không kém hào hoa của những chàng trai đất kinh thành hoa lệ lên đánh giặc ở miền Tây. Câu trên nặng nhọc, gấp gáp; câu dưới nhẹ nhàng, thơ mộng trong sự tự hào của người chiến thắng. Ta hiểu đây không chỉ là đinh cao của thiên nhiên mặt đất mà chính là đỉnh cao trong sự chiến thắng của tinh thần, nghị lực người chiến sĩ.
nhà ai pha luông mưa xa khơi